Năm người lên tàu Titan với hy vọng nằm trong số ít có cơ hội nhìn thấy xác tàu Titanic ở cự ly gần. Vài giờ sau đó, tin nhắn từ điện thoại của họ không còn tới người nhận.
Vào lần cuối cùng Christine Dawood nhìn thấy chồng mình, Shahzada, và con trai Suleman, hai cha con là những đốm nhỏ xíu trên Bắc Đại Tây Dương, bập bềnh trên một buồng nổi cách đất liền khoảng 640 km. Đó là Ngày của Cha, hôm 18/6, và Christine đã quan sát từ con tàu hỗ trợ khi hai người thân yêu của bà leo lên chiếc tàu lặn dài gần 7 m có tên là Titan.
Các thợ lặn đóng cửa, siết chặt một vòng bu lông khi con tàu Titan đang trôi trên sóng ở vị trí cách xác tàu Titanic 111 năm tuổi khoảng 4.000 m.
Suleman, 19 tuổi, mang theo một khối Rubik. Thanh niên gốc Pakistan này có một chiếc máy ảnh Nikon, háo hức ghi lại khung cảnh đáy biển qua ô cửa sổ duy nhất của tàu lặn Titan.
“Nó giống như một đứa trẻ mới biết đi đang đầy háo hức”, bà Christine chia sẻ. Bà ở trên tàu hỗ trợ trên mặt nước với con gái Alina.
Hai mẹ con chăm chú theo dõi. Mặt Trời đang tỏa nắng. Con tàu bắt đầu ổn định.
“Đó là một buổi sáng đẹp trời”, bà Christine kể lại.
Shahzada Dawood (trái) và con trai Suleman. Bà Christine, vợ của ông Dawood, cho biết chồng bà không thể kìm được sự phấn khích về chuyến thám hiểm tàu Titanic. Bà kể rằng chồng mình đã háo hức thốt lên: “Ngày mai tôi sẽ lặn! Tôi sẽ lặn vào ngày mai! Ảnh: Oceangate. |
Ngay sau đó, Titan trượt xuống nước và len sâu, đi về phía “một giấc mơ”.
Cuối buổi sáng hôm đó, bà Christine tình cờ nghe được ai đó nói rằng mất liên lạc với Titan rồi. Cảnh sát biển Mỹ xác nhận điều đó đã xảy ra 1 giờ 45 phút sau khi tàu lặn.
Bà Christine tới buồng chỉ huy, nơi một đội đang theo dõi quá trình di chuyển chậm của Titan. Họ nói với bà rằng thông tin liên lạc duy nhất giữa buồng chỉ huy và con tàu, thông qua tin nhắn được mã hóa trên máy tính, thường không liền mạch. Nếu thời gian đứt quãng kéo dài hơn một giờ, cuộc lặn sẽ bị hủy bỏ. Titan sẽ giảm trọng lượng và trở lại mặt biển.
Suốt nhiều giờ sau đó, Christine dần chìm vào hoảng sợ. Người phụ nữ cho biết vào cuối buổi chiều, có người nói với bà rằng họ không biết Titan và những người trên tàu đang ở đâu.
“Tôi dán mắt ra biển, vì biết đâu có thể thấy tàu nổi lên”, bà nói.
Bốn ngày sau, khi Christine và thủy thủ đoàn của con tàu hỗ trợ vẫn ở phía trên khu vực xác tàu Titanic, các quan chức của Lực lượng Bảo vệ bờ biển Mỹ thông báo rằng đã tìm thấy các mảnh vỡ từ tàu Titan.
Họ nói rằng rất có thể con tàu đã phát nổ, và mọi người trên tàu tử vong ngay lập tức.
Các mảnh vỡ của con tàu lặn Titan gặp nạn đã được đưa lên bờ ở Newfoundland, Canada sáng 28/6. Giới chức trách kỳ vọng những mảnh xác tàu có thể giúp làm sáng tỏ cuộc điều tra về thảm kịch. Ảnh: AP. |
Bên cạnh hai người đàn ông của gia đình Dawood, trên tàu còn có Paul-Henri Nargeolet, 77 tuổi, một nhà khoa học người Pháp và là chuyên gia về Titanic, đang cố gắng thực hiện chuyến lặn thứ 38 của mình xuống nơi chứa xác con tàu xấu số. Một hành khách khác được xác nhận là Hamish Harding, 58 tuổi, Giám đốc điều hành hãng hàng không Anh, rất vui mừng khi lần đầu tiên tham gia chuyến thám hiểm.
Nạn nhân còn lại là Stockton Rush (61 tuổi), người sáng lập và Giám đốc điều hành của OceanGate, công ty tự nhận là sự kết hợp giữa khoa học và du lịch. Công ty từ chối yêu cầu phỏng vấn từ New York Times.
Ông Rush điều khiển tàu lặn. Vị CEO này muốn gây dựng hình tượng một nhà đổi mới, một người được nhớ đến vì những quy tắc mà ông đã phá vỡ.
Gương mặt anh ấy rạng ngời
Vào tháng 2, Stockton Rush và vợ (Wendy) bay tới London và gặp nhà Dawood tại một quán cà phê gần ga Waterloo.
Họ nói về thiết kế và sự an toàn của tàu lặn cũng như cảm giác khi đi xuống biển.
“Chúng tôi không biết về khía cạnh kỹ thuật đó. Ý tôi là cũng giống như bạn ngồi trên máy bay mà không biết động cơ hoạt động như thế nào”, bà Christine nói trong một cuộc phỏng vấn.
Shahzada Dawood là một doanh nhân người Anh gốc Pakistan (48 tuổi) xuất thân từ một trong những gia đình giàu có nhất ở quốc gia Trung Đông. Ông từng là Phó chủ tịch của Engro Corporation, tập đoàn kinh doanh có trụ sở tại thành phố cảng Karachi hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp, năng lượng và viễn thông.
Nhà Dawood đã nảy sinh sự hứng thú với Titanic sau khi tham quan một cuộc triển lãm ở Singapore vào năm 2012, nhân kỷ niệm 100 năm ngày con tàu chìm. Một số hiện vật được trưng bày có thể do chính chuyên gia hải dương học Nargeolet đưa lên.
Vào năm 2019, gia đình Dawood từng đến thăm Greenland và những dòng sông băng tách thành tảng băng trôi đã khiến họ bị cuốn hút. Bà Christine nhìn thấy một quảng cáo của OceanGate, cung cấp các chuyến thám hiểm xác tàu Titanic. Cả gia đình đều rất thích thú – đặc biệt là Shahzada và Suleman.
Tuy nhiên, Suleman còn quá nhỏ, không phù hợp với hành trình lặn biển; OceanGate yêu cầu hành khách phải đủ 18 tuổi nên bà Christine đã lên kế hoạch đi cùng chồng.
Đại dịch Covid-19 đã khiến kế hoạch đổ bể.
Suleman bây giờ đã đủ lớn. Và OceanGate cũng từ bỏ quy tắc giới hạn độ tuổi lên tàu hỗ trợ, cho phép Alina (17 tuổi) tham gia hành trình quan sát chuyến đi. Gia đình muốn trải nghiệm hành trình cùng nhau. Và ông Rush muốn họ ở đó.
Những câu chuyện tương tự OceanGate có thể được tìm thấy trong văn học, phim ảnh và đôi khi trong cả đời sống thực: Một nhà khoa học tiên phong (hoặc đối với một số người, đó có thể là một gã điên bí hiểm) mang tới một cái nhìn hiếm hoi hoặc tốn kém về khám phá của mình cho một vài người bên ngoài không thể cưỡng lại sự tò mò tột độ.
Thiết bị tại trụ sở OceanGate ở xưởng đóng tàu cảng Everett ở Washington. Ảnh: New York Times. |
Đây không phải là những con khủng long của Công viên kỷ Jura hay những viên kẹo của “ông chủ lập dị” Willy Wonka. Đây là cơ hội để tận mắt nhìn thấy con tàu đắm nổi tiếng nhất thế giới qua cửa sổ rộng hơn 50 cm dưới đáy biển.
Giá mỗi tấm vé lên tới 250.000 USD.
Ông Rush tự coi bản thân là một nhà khoa học hơn là người bán hàng, nhưng dồn nhiều sức lực bản thân và chiến lược marketing của công ty để bán ghế trên tàu lặn. Khách hàng tiềm năng trao đổi trực tiếp với ông.
Alan Stern, nhà khoa học hành tinh từ Colorado (Mỹ), đã ướm hỏi về một chuyến lặn của Titan vào tháng 7/2022. Sau khi biết được lý lịch tầm cỡ của Stern – phi công lái máy bay phản lực, thám hiểm vùng cực, dẫn đầu chuyến thám hiểm New Horizons (Chân trời mới) của NASA nhằm thăm dò sao Diêm Vương và Vành đai Kuiper, CEO Rush đã đề nghị một vé miễn phí. Ông Stern nhận lời.
“Ông có muốn làm thuyền phó không”, Stern nhớ lại lời của CEO OceanGate. “Chúng tôi sẽ giúp đào tạo ông. Hãy tới St. John’s đi”.
“Và tôi đã tới đó”, Stern cho hay.
Ông Nargeolet, thường được gọi là P.H., vốn là nhân vật gần như gắn liền với thế giới Titanic, một ngôi sao và là người lái phụ trong các chuyến thám hiểm OceanGate.
Ông đã dành nhiều năm lặn xuống tàu Titanic và thu thập mẫu vật cho các viện bảo tàng hay triển lãm. Lẽ ra ông đã định có mặt ở Paris vào ngày 18/7 để khai mạc một cuộc triển lãm về Titanic.
“Tất cả sự tồn tại của tôi xoay quanh nó”, ông từng viết trong cuốn sách năm 2022 của mình có tên “Dans les Profondeurs du Titanic” (tạm dịch: Ở nơi sâu thẳm của con tàu Titanic).
Trong chuyến thám hiểm cuối cùng, Nargeolet đã thuyết trình về 37 lần lặn trước đó của ông tới tàu Titanic. Ông cũng kể cho những người đồng hành nghe câu chuyện về lần ông “mắc kẹt ở đó trong ba ngày và chiếc tàu ngầm không liên lạc được”, bà Christine nhớ lại.
Sau câu chuyện đó, chồng Christine mỉm cười và nhìn về phía bà.
Xác tàu Titanic được chụp từ tàu lặn Titan trong một chuyến thám hiểm cuối năm 2022. Ảnh: CBS News. |
“Ôi Chúa ơi, điều đó thật tuyệt”, bà Christine nhớ lại câu nói khi đó của chồng. “Ông ấy hoàn toàn thích thú. Gương mặt ông ấy rạng ngời khi nói về điều này”.
Và họ đã tới với hành trình “trong mơ”, những du khách giàu có và những nhà khoa học hiếu kỳ này, được hứa hẹn về một cuộc phiêu lưu hiếm hoi đến từ công ty tự xem mình là “SpaceX đại dương”.
OceanGate đi theo ngôn ngữ của du hành vũ trụ: Có “trung tâm chỉ huy”, “giám đốc sứ mệnh”, “hệ thống phóng và phục hồi (LARS)”, “đếm ngược thời gian phóng tàu”.
Những hành khách có “tấm vé vàng” được gọi là “chuyên gia sứ mệnh” và công ty yêu cầu không dùng những từ đơn thuần như “khách hàng” hay “du khách” – hoặc “hành khách”. Họ được phát áo sơ mi và áo khoác có thêu tên và quốc kỳ. Một miếng đắp trên ống tay áo ghi “Đội thăm dò khảo sát Titanic”.
“Lặn biển sâu trong tàu ngầm là hoạt động mạo hiểm duy nhất dành cho bất kỳ ai có sức khỏe tốt, không cần đào tạo và bất kể tuổi tác”, ông Nargeolet viết trong cuốn sách của mình. (Tất nhiên, “bất kỳ ai” ở đây cũng phải đi kèm với việc sẵn sàng chi một khoản tiền lớn).
Một nhà đầu tư bất động sản ở Las Vegas tên là Jay Bloom muốn tham gia chuyến tàu Titan cùng cậu con trai 20 tuổi Sean trong năm nay. Sau một số lần trao đổi, ông Rush vào tháng 4 đã đưa ra “mức giá vào phút cuối” là 150.000 USD mỗi vé – chiết khấu mỗi vé 100.000 USD. Cha con nhà Blooms từ chối. Ông Bloom nói với New York Times rằng lý do là các vấn đề về lịch trình và những lo ngại về an toàn.
Kế hoạch của OceanGate kể từ năm 2021 là thực hiện một loạt các chuyến thám hiểm kéo dài 8 hoặc 9 ngày vào cuối mùa xuân và đầu mùa hè: Khoảng hai ngày đến địa điểm xác tàu Titanic, 5 ngày ở đó, hai ngày quay lại. Mỗi chuyến thám hiểm có thể có nhiều lần lặn – nhưng chỉ một cơ hội cho mỗi khách hàng – tùy thuộc vào nhu cầu, khó khăn kỹ thuật và điều kiện thời tiết.
Chuyến đi cuối cùng là Mission V.
Không chuyến nào trong số 4 chuyến trước đó trong năm nay đến gần Titanic, phần lớn là do thời tiết khắc nghiệt vào tháng 5 và đầu tháng 6.
“Tôi cuối cùng cũng có thể tự hào thông báo rằng tôi đã tham gia RMS TITANIC Mission với tư cách chuyên gia sứ mệnh trên tàu ngầm lặn xuống thám hiểm xác tàu Titanic”.
Đó là đăng tải của ông Harding trên trang Facebook và Instagram vào buổi chiều trước khi lặn.
Người đàn ông 58 tuổi này là Chủ tịch của Action Aviation, một công ty bán hàng và điều hành hàng không có trụ sở tại Dubai. Trước đây, ông từng bay vào vũ trụ với công ty tên lửa Blue Origin của tỷ phú Jeff Bezos.
Tàu Titan nổi trên một chiếc bè trước khi bắt đầu hành trình lặn thám hiểm tàu Titanic vào ngày 18/6. Ảnh: AP. |
Harding đăng bốn bức ảnh, bao gồm ảnh về chiếc tàu lặn và một bức ảnh khác chụp lá cờ nhỏ màu trắng, trên đó có chữ ký bằng bút dạ màu đen của các thành viên đoàn thám hiểm.
Một bức ảnh khác có cảnh tượng ông Harding đang ngồi bắt chéo chân và mỉm cười.
Trong các đăng tải, Harding nêu chi tiết thách thức về thời tiết nhưng thông báo rằng nhóm thám hiểm đang chuẩn bị đáp tàu vào khoảng 4h sáng hôm sau.
Ông viết: “Cho đến lúc đó, chúng tôi có phải chuẩn bị nhiều và họp hành”.
“Tôi sẽ cập nhật thêm thông tin về cuộc thám hiểm cho mọi người theo dõi nếu thời tiết ổn định!”.
Đó là đăng tải cuối cùng của ông.
Lắc tàu để thoát nạn
Video quảng cáo OceanGate, gần sáu phút với âm nhạc sôi động và những nụ cười rạng rỡ, thể hiện sự cân bằng mà công ty cố gắng tạo dựng.
“Hãy sẵn sàng cho những gì Jules Verne chỉ có thể tưởng tượng”, giọng thuyết minh nam trung cất lên trong video. “Đây không chỉ là một chuyến đi đầy hồi hộp cho du khách – tất cả vượt xa điều đó”.
Một số chuyên gia từng bày tỏ lo lắng, trong đó có ít nhất một nhân viên cũ của OceanGate. Trong giới chuyên gia về tàu lặn, đã có những lời chỉ trích về thiết kế hình trụ (hầu hết tàu lặn đáy biển đều có hình cầu); Ô cửa sổ tương đối lớn (dày 17,8 cm và làm bằng Ple b xiglas, theo ông Rush); Và việc sử dụng các vật liệu hỗn hợp, chẳng hạn sợi carbon và titan, có thể không liên kết tốt hoặc chịu được áp lực lớn khi lặn dưới biển sâu.
Năm 2018, Will Kohnen, Chủ tịch ủy ban phương tiện dưới nước có người lái của Hiệp hội Công nghệ Hàng hải Mỹ, đã soạn một lá thư gửi cho ông Rush, nói rằng phương pháp “thử nghiệm” của OceanGate có thể dẫn đến hậu quả “thảm khốc”. Bức thư có chữ ký của hàng chục chuyên gia.
Năm 2019, một chuyên gia về tàu lặn đã nghe thấy những âm thanh nứt vỡ trong chuyến lặn của Titan ở Bahamas và trong một email gửi cho ông Rush, người này khẩn cầu tạm ngừng hoạt động của con tàu.
Ông Rush đã có một số sửa đổi nhưng vẫn tiếp tục bán vé.
Bill Price, điều hành công việc kinh doanh du lịch của gia đình ở California nhưng đã nghỉ hưu, có mặt trên chuyến lặn tàu Titan vào năm 2021. Trong quá trình tàu lặn, ông Rush nhận ra rằng Titan đã bị mất hệ thống đẩy ở một bên. Ông ấy hủy bỏ chuyến đi, ông Price cho hay.
Hàng chục chuyên gia đã ký vào bức thư cảnh báo về tàu lặn Titan. Ảnh: OceanGate. |
Nhưng Rush không thể đạt được điều mà ông ấy gọi là “cơ chế giảm trọng lượng” để giải phóng chấn lưu khi tàu đi lên, như thiết kế, ông Price nói. (Trong một cuộc phỏng vấn qua video với Alan Estrada, một influencer trên mạng xã hội Mexico, ông Rush giải thích về hệ thống dằn, bao gồm 6 ống dài 50 cm, nặng 17 kg, “và chúng tôi đặt từng ống một”).
Ông Rush từ tốn giải thích rằng các quả nặng được chất từ trên xuống mà không có nút chặn – vì vậy nếu họ có thể lắc chiếc tàu đủ mạnh, chúng sẽ rơi xuống.
Mọi người xếp thành một hàng, lao sang bên này, rồi bên kia, qua lại, để lật tàu Titan và đánh bật thanh chấn lưu, giống như cách ai đó có thể lắc máy bán hàng tự động để lấy một thanh kẹo bị mắc kẹt trên trục xoay.
Ông Price kể lại: “Sau vài lần quay, chúng tôi đã có đà. Sau đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng cạch, và tất cả biết rằng một vật nặng đã rơi xuống. Vì vậy, chúng tôi tiếp tục làm điều đó, cho đến khi giải phóng tất cả vật nặng (và tàu Titan có thể nổi trở lại mặt nước).
Tấ cả điều đó đều không thể ngăn cản Titan thực hiện chuyến lặn vào ngày hôm sau, và ông Price vẫn tiếp tục lên tàu. Nhóm thám hiểm đã nhìn thấy con tàu Titanic và sau đó ăn mừng trên mặt nước với nước táo lên men.
“Thực tế là chúng tôi đã trải qua điều đó, chúng tôi đã trải qua một số tình huống xấu nhất và chúng tôi đã vượt qua nó, suy nghĩ của tôi là: ‘Chúng ta có thể làm được điều này’”, ông Price nói.
Lời chào hàng của OceanGate không có bất kỳ sự đảm bảo nào, trong đó tàu lặn Titan sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi để đi xuống địa điểm xác tàu Titanic và khoảng hai tiếng rưỡi để quay trở lại bề mặt. Ở giữa sẽ là khoảng bốn giờ tham quan đống đổ nát.
Hầu hết chuyến đi không kết thúc với cảnh tượng cận cảnh con tàu Titanic. Nhiều sứ mệnh bị hủy bỏ hơn là hoàn thành.
Tuy nhiên, ông Rush đã biết cách tạo niềm tin cho hành khách bằng sự minh bạch tự nhiên, ngay cả khi có vấn đề phát sinh. Sau khi kế hoạch lặn thử nghiệm bị hủy bỏ cách đây vài tuần do kết nối máy tính kém khiến Titan gặp vấn đề trong điều khiển, ông Rush đã tập hợp mọi người để thảo luận.
“Nói một cách thẳng thắn, chủ yếu là vì chúng tôi phải tìm ra vấn đề kiểm soát này là gì”, ông ấy nói trong cuộc trò chuyện do một YouTuber tham gia chuyến thám hiểm ghi lại. “Điều đó khá quan trọng, kiểm soát tàu ngầm”.
Bên trong tàu lặn Titan trong một chuyến đi trước đó. Ảnh: OceanGate. |
Ông Stern, nhà khoa học hành tinh có nền tảng về hàng không, nói rằng ông không biết về một số mối lo ngại được đưa ra ánh sáng sau khi thảm kịch xảy ra, chẳng hạn như bức thư của các chuyên gia tàu lặn.
Chuyến lặn của Stern thành công và ông trở về an toàn.
Ông nói: “Tôi nhận ra rằng chuyến lặn của chúng tôi hoàn toàn có khả năng kết thúc trong tiếng nổ như vậy. Khi đó, ước tính của riêng tôi là Titan đã lặn hàng chục lần – không phải tất cả đều đến được địa điểm xác tàu Titanic – và đối với tôi lúc bấy giờ, đó là một dấu hiệu thực nghiệm cho thấy họ đang vận hành an toàn và đáng tin cậy”.
Ông Price nhớ lại một số phép loại suy mà ông đã nghe trên tàu để giải thích cảm giác bị nghiền nát bởi áp suất cực lớn dưới lòng đại dương sâu thẳm sẽ như thế nào. Một là lon Coke bị đập vỡ bằng búa tạ. Một hình tượng khác là con voi đứng bằng một chân, với hơn 100 con voi khác ở trên nó.
Cái chết sẽ đến ngay lập tức.
“Nói một cách rùng rợn”, ông Price chia sẻ. “Như vậy cũng yên tâm”.
Trên tàu Polar Prince
Tất cả các cuộc thám hiểm đều bắt đầu tại St. John’s, Newfoundland, ở rìa phía đông của lục địa Bắc Mỹ, nằm sâu trong lòng của một bến cảng hẹp.
Gia đình Dawood bay đến Toronto vào ngày 14/6. Một chuyến bay đến St. John’s bị hủy đã giúp họ có thời gian khám phá thành phố, nhưng khi chuyến bay ngày hôm sau bị hoãn, họ sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ chuyến thám hiểm Titanic.
“Thực sự chúng tôi đã khá lo lắng, kiểu như, trời ơi, nếu họ cũng hủy chuyến bay đó thì sao?, bà Christine nói. “Rõ ràng là trong nhận thức muộn màng, tôi ước rằng chuyến bay đã bị hủy”.
Gia đình Dawood đến vào lúc nửa đêm và đi thẳng đến Polar Prince, một tàu phá băng cũ của Lực lượng Bảo vệ Bờ biển Canada và phao nổi được chế tạo vào năm 1959 và được OceanGate sử dụng trong năm nay.
Con tàu có thân tàu màu xanh đậm và thủy thủ đoàn gồm 17 người. Trên tàu còn có khoảng hai chục thợ lặn và nhân viên của OceanGate, cùng với một nhóm khách hàng. Mùa xuân năm nay, người ta thấy nó ra vào bến cảng kéo theo một bệ nổi, khoảng 1,8 m2, trên đó có chiếc tàu lặn Titan nặng hơn 9 tấn.
Cảm nhận của nhà Dawood là các cabin có phần chật chội. Hai vợ chồng ngủ giường tầng, hai đứa con ở cabin riêng. Các bữa ăn được phục vụ trong bếp, kiểu tự chọn.
Trên tàu Polar Prince, tàu hỗ trợ cho tàu lặn Titan, khách hàng tham dự các cuộc họp về an toàn và cập nhật thông tin. Ảnh: New York Times. |
Có các cuộc họp chung hàng ngày lúc 7h và một lần nữa vào lúc 19h, kéo dài một giờ hoặc hơn.
Trong số các quy trình an toàn có điều mà ông Rush gọi là “stopskis”. Họ tạm dừng năm phút để mọi người suy ngẫm cũng như bày tỏ mối quan ngại.
Một phần của ý tưởng là để giữ cho khách hàng – “những nhà thám hiểm, nhà khoa học” – không trở thành những người tham gia thụ động.
“Các Chuyên gia Sứ mệnh được đào tạo trong nhiều vai trò khác nhau như điều hướng và hoa tiêu cho tàu lặn, theo dõi và liên lạc, cũng như bảo trì và vận hành tàu lặn”, tờ quảng cáo của OceanGate viết. “Họ thực hiện một lần lặn dưới nước và hỗ trợ trên bề mặt khi các đội khác lặn”.
Vào ban đêm, thường có một bài thuyết trình của các ông Rush, Nargeolet hoặc một trong những nhà khoa học khác, bao gồm những khách hàng mà ông Rush đã đưa lên tàu, từ các nhà khảo cổ học đến các phi hành gia. Mọi người ngồi trên sàn hoặc trên ghế để lắng nghe. Đôi khi họ xem phim “Titanic”.
Xuống biển sâu
Các thành viên phải có mặt trên boong lúc 5h. Đó ngày chủ nhật, hôm 18/6.
Cuộc họp giao ban đã thảo luận về kế hoạch và trách nhiệm. Tâm trạng của mọi người rất tập trung. Các thợ lặn và thủy thủ đoàn đã sẵn sàng.
Bà Christine nói: “Mọi thứ dường như được chuẩn bị kỹ lưỡng – bạn có thể thấy họ đã làm điều này nhiều lần trước đây”.
Đến lúc đó, ba người lần đầu lặn tàu đã được thông tin những gì sẽ xảy ra và cách chuẩn bị cho chuyến đi dự kiến kéo dài 12 giờ.
Ông Rush luôn khuyến nghị “chế độ ăn nhẹ” vào ngày trước khi lặn và không uống cà phê vào buổi sáng. “Câu chuyện đi vệ sinh trong 12 giờ theo kế hoạch có nghĩa là vào tiểu tiện vào một cái chai hoặc một nhà vệ sinh kiểu cắm trại phía sau bức màn”.
“Đi tất dày và mang theo mũ len vì càng xuống sâu càng lạnh. Cố gắng không để chân bạn bị ướt do hơi nước ngưng tụ trên sàn nhà”.
“Đừng mong đợi nhìn thấy bất cứ thứ gì qua cửa sổ hoặc camera bên ngoài trên đường đi xuống vì đèn pha sẽ bị tắt để tiết kiệm pin cho chuyến tham quan hoành tráng dưới đáy đại dương – dù vậy bạn vẫn có cơ hội nhìn thoáng qua các sinh vật phát quang sinh học, tạo cảm giác như rơi xuyên qua các vì sao”.
Sau khi Titan mất liên lạc với Polar Prince, nhiều tàu được triển khai để tìm kiếm. Ảnh: New York Times. |
Những bóng đèn lờ mờ bên trong cũng bị tắt với lý do tương tự. Ánh sáng duy nhất sẽ phát ra từ màn hình máy tính và bút phát sáng được sử dụng để theo dõi hành trình trên giấy.
Và, ông Rush sẽ yêu cầu, vui lòng tải một số bài hát yêu thích của bạn vào điện thoại để chia sẻ với những người khác để phát trên loa Bluetooth. Nhưng làm ơn, ông ấy sẽ nói thêm: Không nhạc đồng quê.
Các thành viên của chuyến thám hiểm ngày 18/6 được thông báo sẵn sàng lên tàu lúc 7h30. Suleman và Shahzada có bộ đồ bay OceanGate cũng như quần dài không thấm nước, áo khoác không thấm nước màu cam, ủng có mũi bằng thép, áo phao và mũ bảo hiểm.
Họ được cân, theo yêu cầu.
“Tôi trông khá mập”, bà Christine nhớ lại câu nói của chồng mình. “Tôi đang sôi lên rồi đây”.
Cậu con trai Suleman đi xuống cầu thang để vào chiếc bè có động cơ sẽ đưa hành khách đến bệ nổi nơi Titan đang được cột chặt. Người cha, ông Shahzada, không di chuyển trơn tru được như vậy.
“Chồng tôi cần trợ giúp để đi xuống cầu thang vì đôi ủng rất cồng kềnh. Và Alina và tôi giống như ‘Ôi, Chúa ơi, hy vọng rằng ông Shahzada không rơi xuống nước”, bà Christine kể lại.
Họ chỉ còn là những đốm nhỏ. Ngay sau đó, họ biến mất trong tàu lặn Titan.
Vào bên trong tàu lặn giống như chui qua cửa sau của một chiếc S.U.V. không có chỗ ngồi. Có một tấm thảm cao su trên sàn và hai tay cầm trên trần nhà để bám lên.
Rush thường ngồi ở phía sau, cách xa cửa sổ. Những người khác ngồi quay lưng vào những bức tường cong. Những hành khách trước đây đôi khi ngồi trên ghế có đệm giống như những thứ bạn có thể mang đến sân vận động.
Cửa tàu lặn đóng lại. Tất cả bu lông đã siết chặt.
Cuối cùng, tàu lặn Titan rời khỏi bệ.
Năm người trên chuyến đi cuối cùng của tàu lặn Titan. Ảnh: CNN. |
Titan thường hạ xuống với tốc độ khoảng 25 m mỗi phút, hoặc khoảng 1,6 km mỗi giờ. Nó đủ chậm để không có cảm giác chuyển động.
Bên trong, ánh sáng ban ngày phía trên đầu sẽ dần mờ đi. Trong vài phút sau đó, tàu lặn sẽ chìm trong bóng tối và cửa sổ sẽ là một vòng đen.
Dấu vết thảm kịch từ mảnh vỡ tàu TitanNhững mảnh vỡ từ chiếc tàu lặn Titan xấu số đã được chuyển lên bờ tại cảng ở St. John’s (Canada) nhằm giúp các nhà điều tra tìm ra nguyên nhân thảm kịch. |
Tìm thấy xác tàu lặn Titan, phát hiện thi thể bên trongLực lượng Bảo vệ Bờ biển Mỹ hôm 28/6 cho biết đã tìm thấy thi thể bên trong xác tàu lặn Titan gặp nạn trong chuyến thám hiểm tàu Titanic hồi đầu tháng này. |
Theo: Zing News
Comments are closed.